Trong bối cảnh năng lượng tái tạo trở thành một phần quan trọng của nguồn cung cấp năng lượng toàn cầu, sự phụ thuộc vào công nghệ nước ngoài có thể hạn chế sự phát triển và khả năng cạnh tranh của Việt Nam trong lĩnh vực này. Vì vậy, việc tập trung vào nghiên cứu, chuyển giao công nghệ và phát triển nguồn nhân lực có kỹ năng để tối ưu hóa nội địa hóa công nghệ năng lượng tái tạo là một yếu tố quan trọng.
Quy hoạch điện VIII của Việt Nam đã đặt ra yêu cầu tăng tỷ trọng nội địa hóa và khuyến khích các doanh nghiệp trong nước tham gia sâu hơn vào chuỗi cung ứng trong lĩnh vực năng lượng tái tạo. Mặc dù đã có một số chính sách khuyến khích, thực tế hiện tại cho thấy tỷ lệ nội địa hóa trong các dự án năng lượng tái tạo vẫn rất thấp, với khoảng 90% thiết bị vẫn được nhập khẩu.
Nếu công nghệ vẫn phụ thuộc vào nước ngoài, khả năng giảm giá thành của năng lượng tái tạo sẽ bị hạn chế và sự cạnh tranh trong ngành cũng sẽ giảm đi. Vì vậy, cần thiết phải đẩy mạnh nghiên cứu và phát triển công nghệ, đồng thời thúc đẩy chuyển giao công nghệ và đào tạo nguồn nhân lực có kỹ năng để tối ưu hóa nội địa hóa trong lĩnh vực này.
Một số chính sách khuyến khích đã được áp dụng tại Việt Nam, như chương trình trọng điểm cấp quốc gia (chương trình KC.05) của Bộ Khoa học và Công nghệ. Chương trình này đã tập trung vào vấn đề năng lượng và đã đưa ra các định hướng để triển khai phát triển và chuyển giao công nghệ liên quan đến năng lượng tái tạo, bao gồm công nghệ quang điện mặt trời, tua-bin gió và nhiệt điện.
Ngoài ra, còn có các chương trình như chương trình đổi mới công nghệ quốc gia và chương trình thúc đẩy chuyển giao công nghệ từ nước ngoài vào Việt Nam. Ngành năng lượng được xem xét là một trong những nhóm ưu tiên cho sự phát triển và tối đa hóa khả năng nội địa hóa công nghệ.