Lâm Yến Vũ ung dung ngồi xuống, lười biếng duỗi thẳng lưng, xoa bụng mình: “Tôi sẽ sinh nó ra, để cho nó được nhìn thấy cha của nó, sẽ không trở thành đứa trẻ không cha. Cục cưng, con có chịu không?”
Tần Hạc An tức giận đến nỗi ngực không ngừng phập phồng: “Đứa nhỏ này không thể giữ lại!” “Vì sao không thể giữ lại, đứa nhỏ này cũng không phải là của Tần gia các người, là con của tôi và Tiêu Lỗi.” Lâm Yến Vũ biết chừng mực, trêu cợt đủ rồi, liền nói ra chân tướng. Ngộ nhỡ Tần Hạc An thực sự xem đứa nhỏ này thành nghiệt chủng, buộc cô phải phá thai, đến lúc đó có hối hận cũng không kịp.
Tần Hạc An nghe vậy, sắc mặt bỗng nhiên hòa nhã lại, ngạc nhiên hỏi: “Tiêu Lỗi là ai?” Lâm Yến Vũ không để ý đến ông, cứ khẽ xoa bụng mình, khát khao hình dáng của cục cưng.
Tiêu Lỗi là ai? Tên này nghe quen tai, như là con trai của một người trong nhóm bạn bè, đúng rồi, là con của Tiêu Tử Hoa, Tần Hạc An nhớ lại, vào sinh nhật 50 tuổi của ông, Tiêu Lỗi có đến Tần gia chúc thọ.
Không biết tụi trẻ này đang làm cái gì nữa, như thế nào trong bụng Yến Vũ lại có con của Tiêu Lỗi, Tần Hạc An hoàn toàn hồ đồ. Sau khi nghĩ lại, càng cảm thấy bản thân thật sự là quá hồ đồ rồi. Lý Học Chu từng nói qua, Yến Vũ cùng đi Đông Bắc với Tiêu Lỗi, sau khi trở lại Bắc Kinh cũng là Tiêu Lỗi thu xếp cho nó ở Bệnh Viện Đa Khoa Quân Đội Giải Phóng Nhân Dân, khó trách!
“Tại sao con lại cùng với hắn… Rốt cuộc ai là bạn trai của con?” Tần Hạc An cũng giống như toàn bộ những người cha khác, ra vẻ kẻ cả. “Không cần ông lo.” Lâm Yến Vũ liếc Tần Hạc An một cái, phớt lờ ông.
Tần Hạc An không có biện pháp, đành rời khỏi phòng cô, phân phó nhân viên công tác chăm sóc cô thật tốt. Không phải con của Tần Tuyển là được, không phải nghiệt chủng là được, Tần Hạc An cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.
Đúng lúc, bác sĩ phụ sản cũng đến đây, gặp thủ trưởng khóe môi nhếch lên có chút cười, rất ngạc nhiên, nhưng không dám hỏi, sau khi chào hỏi một tiếng, đi vào phòng giúp Lâm Yến Vũ kiểm tra thân thể.
Trong thư phòng, bác sĩ phụ sản nói với Tần Hạc An, Lâm Yến Vũ đích thực đang mang thai, hơn nữa dựa vào kiểm tra, cô có triệu chứng dọa sanh non, mấy ngày này không được phép vận động nhiều, phải dưỡng thai thật tốt.
“Triệu chứng dọa sanh non? Sao có thể như vậy?” Tần Hạc An nghe xong lời nói của bác sĩ, trong lòng nhất thời căng thẳng. Bác sĩ nói: “Cô Lâm huyết hư hàn, thể chất vốn dĩ không dễ dàng thụ thai, thụ thai không bao lâu lại cảm mạo phát sốt, cho nên xuất hiện triệu chứng dọa sanh non. Chúng tôi chuẩn bị liên hệ với phía bệnh viện, xác định trong thời kỳ mang thai cô Lâm đã sử dụng qua những loại thuốc gì, nếu như có ảnh hưởng, đề nghị không nên giữ lại cái thai này.”
“Được rồi, các anh nhanh chóng chứng thực cho rõ ràng, sau đó bố trí thêm nhiều người để chăm sóc con bé.” Tần Hạc An vừa nghe nói con của Lâm Yến Vũ có khả năng không giữ được, cũng không thể bình tĩnh được, dặn dò bác sĩ phải kiểm tra rõ ràng. Con gái bảo bối, không thể để cho cô bất kỳ sơ xuất gì, không thể khiến cho mẹ cô trên trời có linh thiêng thất vọng được.
Sau khi bác sĩ liên hệ với phía bệnh viện, xác định trước đó Lâm Yến Vũ không sử dụng qua thuốc có ảnh hưởng tới thai nhi trong bụng, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Mọi người đi khỏi, Lâm Yến Vũ trăm mối lo không thể giải quyết mà vuốt ve cái bụng, làm sao có thể mang thai được? Không phải Tiêu Lỗi đã nói cô không dễ dàng thụ thai sao, hơn nữa cô vẫn lén dùng thuốc tránh thai, mấy ngày ở Y Xuân cũng đều không quên uống thuốc, tại sao vẫn mang thai?
Mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng Lâm Yến Vũ vẫn rất cao hứng, dù sao cũng là cốt nhục của cô cùng Tiêu Lỗi, làm sao có thể mất hứng được. Lâm Yến Vũ tưởng tượng, chờ đến khi Tiêu Lỗi trở về, nói với anh tin tức này, anh sẽ vui mừng thành dạng gì.
Suốt hai ngày, Lâm Yến Vũ bình an vô sự ở trong biệt thự, nhiều lần nghiên cứu nhật kí của Diệp Hinh Nhiên, nghiền ngẫm toàn bộ sự việc đã xảy ra. Tiêu Lỗi gọi điện thoại cho cô, hỏi tình hình sức khỏe của cô.
“Em đã xuất viện rồi, hai ngày sau em sẽ bay qua New York, thăm chú Lâm.” Lâm Yến Vũ suy nghĩ nhiều lần, cảm thấy vẫn nên tìm một lý do hợp lý, tránh để anh lo lắng. Chuyện cô mang thai, cũng phải dối anh.
“Trở về Mỹ nhanh như vậy ư?” Tiêu Lỗi nghi hoặc. Trước đó đích thực cô từng đề cập qua phải về thăm cha nuôi, nhưng không nghĩ tới lại phải gấp như vậy, thậm chí không kịp chờ anh trở về.
“Dù sao nhiều ngày nữa anh mới trở về mà. Lỗi, anh đã họp từ sáng đến tối rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng lo lắng cho em.” Lâm Yến Vũ nhìn thấy xe của Tần Hạc An tiến vào đại viện của biệt thự, muốn mau chóng kết thúc đối thoại với Tiêu Lỗi.
“Em nói chuyện với anh một lát nữa đi.” Làm sao Tiêu Lỗi bằng lòng gác điện thoại nhanh như vậy chứ, nhưng anh nói còn chưa dứt lời, chợt nghe trong điện thoại truyền đến tiếng tút tút, Lâm Yến Vũ gác máy.
Điều này làm cho trong lòng Tiêu Lỗi nảy sinh chút nghi ngờ, ngoại trừ lần mới vừa về nước, cô thỉnh thoảng có cúp điện thoại của anh, sau này luôn chưa từng xảy ra, lúc họ tán gẫu sẽ mất một đến hai tiếng đồng hồ, có rất nhiều lời để nói. Từ sự nghi ngờ, Tiêu Lỗi gọi điện thoại hỏi Tiểu Tương, Tiểu Tương không dám nhiều lời, chỉ đem lời nói lúc trước Lâm Yến Vũ đã dặn dò nói lại với Tiêu Lỗi, cứ như vậy, Tiêu Lỗi cũng không để chuyện này ở trong lòng nữa.
Sau khi Tần Hạc An trở về biệt thự, đầu tiên là tìm y tá chăm sóc sức khoẻ hỏi tình hình của Lâm Yến Vũ, lại trực tiếp lên lầu đi đến phòng cô, thấy cô vùi đầu dưới đèn đọc sách, đoán được cô đang xem nhật kí của Diệp Hinh Nhiên, ông chưa bước vào.
Dưới đèn, Lâm Yến Vũ lật một tờ rồi một tờ xem. Trong nhật kí của Diệp Hinh Nhiên có nói, khoảng thời gian khi mẹ bà dưỡng bệnh, bà luôn đi theo ở tại biệt thự Hoài Sơn, cũng trong thời gian đó đã gặp gỡ Tần Hạc An trong bộ phận công tác thuộc văn phòng Quốc Vụ Viện.
Bộ phận này phụ trách sự vụ cho cán bộ kỳ cựu, dựa theo quy định, mẹ của Diệp Hinh Nhiên đã tham gia vào cuộc “Vạn lý trường chinh” (1934-1935 do Mao Trạch Đông chỉ huy) của các cựu chiến sĩ Hồng Quân Trung Quốc nên được hưởng thụ đãi ngộ về hưu cao nhất của quốc gia, huống chi bà là phu nhân của tướng quân Diệp Nhất Dân, đã từng đảm nhiệm chức Thư ký của Ban Bí Thư Hội Liên Hiệp Phụ Nữ.
Tần Hạc An tuân theo trách nhiệm của tổ chức, phụ trách hết thảy sự vụ của phu nhân Diệp trong lúc bà dưỡng bệnh ở biệt thự, chính là nhân lúc này, đã cùng với Diệp Hinh Nhiên bắt đầu một đoạn tình yêu sai lầm.
Nhật kí Diệp Hinh Nhiên từng ghi lại như thế này: “Anh ấy và Sương Khiết là bạn học chung đại học, trước kia ở hôn lễ tôi có gặp qua anh một lần, nhưng không có ấn tượng sâu lắm. Hôn lễ của bọn họ được cử hành rất gấp gáp, gần như không chờ được đến khi tốt nghiệp, không biết là vì sao, Diệc Bình cũng từng nói qua với tôi một lần, chúng tôi suy đoán nguyên nhân, nhưng trên thực tế chúng tôi đều đã đoán sai, bọn họ không hề nhanh chóng sinh em bé.”
Theo như đoạn này viết thì có thể thấy được, Trữ Sương Khiết và Diệp Hinh Nhiên đã biết nhau từ trước, không chỉ biết, quan hệ còn khá tốt, thậm chí Diệp Hinh Nhiên còn tham gia vào hôn lễ của bà ấy. Chuyện này không khó hiểu lắm, tại sao sau này Diệp Hinh Nhiên lại quen với Tần Hạc An, hóa ra ngay từ đầu ông ta là chồng của bạn tốt, nhưng không nghĩ sau này lại…
Lâm Yến Vũ tiếp tục xem phía dưới, trong nhật kí Diệp Hinh Nhiên viết đến đoạn, bà muốn chăm sóc người mẹ ngã bệnh, không có thời gian vào thành phố, thường xuyên nhờ Tần Hạc An giúp bà đến nhà sách mua vài quyển sách về xem, đôi khi ông cũng sẽ mua vài băng nhạc đưa cho bà, không phải nhạc giao hưởng mà chính là khúc đàn dương cầm, bà cảm thấy gu thưởng thức của ông rất giống với mình, đối với ông dần dần có thiện cảm.
“Tình cảm của anh ấy cùng Sương Khiết thật không tốt, hai người thường xuyên cãi nhau, tôi nghe được vài lần, bọn họ ầm ỹ trong điện thoại, sau đó tôi có hỏi qua Hạc An, anh ấy nói bọn họ đã sống riêng, đang làm thủ tục thỏa thuận ly hôn, nhưng vì đứa con mới hơn 2 tuổi, anh ấy lại luyến tiếc con.”
Theo đoạn miêu tả này có thể thấy được, lúc Diệp Hinh Nhiên qua lại cùng Tần Hạc An, đúng ngay thời điểm hôn nhân của ông ta xuất hiện nguy cơ. Hôn nhân không được như ý sẽ khiến cho tâm trạng của người đàn ông luôn phiền muộn, Diệp Hinh Nhiên chẳng những tuổi trẻ xinh đẹp mà còn hiền lành hiểu lòng người, thường xuyên qua lại, đã nảy sinh cảm tình.
Rất nhiều đoạn sau đó, đều là đoạn Diệp Hinh Nhiên miêu tả tâm tình của mình, mất mát như thế nào, mâu thuẫn ra sao, lúc thì cảm thấy rất có lỗi với bạn; lúc thì thấy thương cảm cho Tần Hạc An bị vây trong một cuộc hôn nhân không tình yêu, sản sinh đồng tình đối với ông; lúc thì lại lo lắng mình có phải đang phá hoại gia đình người khác hay không.
Lâm Yến Vũ vừa đọc vừa nhớ lại, khi cô bắt đầu có trí nhớ, mẹ cô luôn luôn nghiêm khắc nhiều hơn yêu thương, không nghĩ tới mẹ lại có tình cảm phong phú như vậy, từng câu từng chữ đều bộc lộ cảm tình đối với Tần Hạc An, giống như linh hồn của người đàn ông kia đang đau khổ, chờ đợi bà đến cứu rỗi.
Đọc đến một đoạn, Lâm Yến Vũ bất ngờ phát hiện, hóa ra Diệp Hinh Nhiên đã đính hôn cùng với Lâm Lệ Sinh. Sự tình diễn ra như vậy, quan hệ của Diệp Hinh Nhiên cùng Tần Hạc An rốt cục cũng bị vợ của ông Trữ Sương Khiết biết được, vì thế Trữ Sương Khiết đến biệt thự Hoài Sơn quấy phá một hồi, kinh động đến mẹ của Diệp Hinh Nhiên, sau khi Diệp phu nhân biết được sự tình, khuyên con gái đoạn tuyệt quan hệ với Tần Hạc An, Diệp Hinh Nhiên đồng ý, hơn nữa theo ý của gia đình, ngay lúc ấy còn đính hôn với Phùng Khiên – Lâm Lệ Sinh.
Sau khi Trữ Sương Khiết quấy phá, quả thật Tần Hạc An cùng Diệp Hinh Nhiên cắt đứt qua lại trong một thời gian, nhưng sau đó Tần Hạc An vẫn đề nghị ly hôn, Trữ Sương Khiết không đồng ý, vẫn gây sự, cuối cùng lãnh đạo đơn vị phải đứng ra hòa giải, mới khiến sự tình lắng xuống. Nhưng trong lúc này, bên ngoài vẫn không biết sự tình này có liên quan tới Diệp Hinh Nhiên.
Sau khi sức khỏe của Diệp phu nhân hồi phục, rời khỏi biệt thự Hoài Sơn. Diệp Hinh Nhiên tham gia diễn xuất trong đoàn, đi Vienna (thủ đô nước Áo), ai ngờ lại gặp Tần Hạc An ở đó. Lúc này, vốn dĩ ông đã chuyển ngành, theo chuyến thăm đoàn đại biểu của Chính phủ về kinh tế và thương mại đến châu Âu khảo sát, đi ngang qua Vienna.
Tương phùng nơi đất khách, lửa tình nhen nhóm, cũng chính tại thời điểm này, Diệp Hinh Nhiên mang thai. Sau khi thương lượng với Tần Hạc An, hai người quyết định mau chóng kết hôn, chỉ chờ Tần Hạc An làm xong thủ tục ly hôn.
Nào ngờ, Trữ Sương Khiết thà chết cũng không chịu ly hôn, Tần Hạc An về nhà bàn bạc về vấn đề ly hôn với bà, hai người lại có một phen cãi vã, Trữ Sương Khiết kích động từ lan can hành lang lầu hai nhảy xuống, bị gãy xương chân, từ đó về sau khiến chân có chút khuyết tật, Tần Hạc An sợ gây ra tai nạn chết người, cha mẹ Trữ Sương Khiết lại không ngừng tạo áp lực với ông, đành phải từ bỏ chuyện ly hôn.
Diệp Hinh Nhiên đem chuyện mang thai thẳng thắn thừa nhận với cha mẹ, cũng đưa ra ý muốn hủy bỏ hôn ước với Lâm Lệ Sinh, kết hôn cùng Tần Hạc An, bị cha mẹ phản đối gay gắt. Vì thế, Diệp Nhất Dân một mạch đuổi con gái ra khỏi gia môn, Diệp Hinh Nhiên vừa mất đi sự quan tâm của người thân, lại không còn hy vọng kết hôn với người trong lòng, dứt khoát cắt đứt quan hệ với mọi người, từ nay về sau đóng cửa từ chối tiếp khách, một mình tự nuôi dưỡng con gái, tính cách cũng trở nên cô độc.
Sau khi chia tay cùng Diệp Hinh Nhiên, Tần Hạc An chủ động yêu cầu đến Thanh Hải làm thư ký ủy ban địa phương, sau đó lại đảm nhiệm chức phó bí thư tỉnh ủy Thanh Hải, ở Thanh Hải suốt 7 năm.
Nhật kí viết đến đây, chỉ có một đoạn ngắn về Tần Hạc An rồi im bặt, phía sau đều là ghi chép lại Lâm Lệ Sinh quan tâm và an ủi bà như thế nào. Diệp Hinh Nhiên là một phụ nữ quật cường, bà luôn luôn không tiếp nhận tình yêu của Lâm Lệ Sinh, cho dù ông đối với bà rất bao dung, bà vẫn vững lòng, không yêu chính là không yêu.
Xem đến nơi, Lâm Yến Vũ cảm thông sâu sắc với cha nuôi, tại sao ông lại chấp nhất như vậy, tại sao ngốc như vậy, trên thế giới có rất nhiều cô gái tốt kia mà, vì sao lại yêu người không nên và không thể yêu như Diệp Hinh Nhiên? Theo như trong nhật kí, Lâm Yến Vũ có thể thấy được, mẹ cô là người phụ nữ cảm tính, mâu thuẫn, tình cảm phong phú lại cực kỳ đơn thuần, dường như bà còn không biết, lúc trước chính mình cố chấp như vậy, làm cho ngày sau gặp phải mầm móng tai họa chôn thân.
Trữ Sương Khiết vì để giữ lại Tần Hạc An, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, thậm chí trong rất nhiều năm, luôn luôn quấy rối tinh thần Diệp Hinh Nhiên. Suốt nhiều năm, bà ta không ngừng viết thư cho lãnh đạo đoàn múa ballet, lời lẽ cay nghiệt tiến hành công kích nhân thân Diệp Hinh Nhiên, chuyện này trong đoạn sau nhật kí đều có ghi lại. May mắn là Diệp gia cũng rất có thế lực ở Bắc Kinh, lãnh đạo đoàn cũng không làm lớn sự việc thư nặc danh, đổi lại là người khác, đã sớm bị ép phải thân bại danh liệt.
Đọc đoạn này, nghi ngờ trong lòng Lâm Yến Vũ dần dần tiêu tan, rất rõ ràng, vụ nổ mà hai mẹ con cô gặp phải ở Luân Đôn không thoát được có can hệ với Trữ Sương Khiết. Mặc dù, Diệp Hinh Nhiên đã cắt đứt quan hệ với Tần Hạc An rất nhiều năm, nhưng mối hận của Trữ Sương Khiết vẫn không hề tiêu tan, vẫn phải đưa đối phương vào chỗ chết.
Lâm Yến Vũ đứng lặng trước cửa sổ, trong đầu rất lâu vẫn không thể bình tĩnh lại, cảm thấy mẹ mình mẹ quả thực là một người phụ nữ ngốc nghếch nhất thế giới, vì hai người ngoài, mất đi tính mạng vô ích. Lệ ý từ đáy mắt dâng lên, cô lấy mu bàn tay lau đi.
Đột nhiên, cô cảm giác được phía sau có người đang đến gần, người nọ trong nháy mắt ôm lấy thắt lưng của cô, toàn bộ thân thể dán lên người cô. Là Tần Tuyển, cô có thể cảm giác được, ngoại trừ hắn có cách ôm như vậy, không có người nào khác.
Quả nhiên, giọng nói trầm thấp của Tần Tuyển từ phía sau tai vang lên: “Bảo bối, đang suy nghĩ gì vậy?” Lâm Yến Vũ hết hồn, mạnh mẽ tự trấn an: “Là anh… Anh đã trở lại?”
“Ừ, mới trở về hôm qua, vừa nghe nói cha đón em đến đây sống, anh lập tức đến ngay. Thế nào, mấy ngày nay em có nghĩ đến anh không?” Giọng nói của Tần Tuyển nghe qua rất ôn nhu, hình như chưa biết chuyện gì đã xảy ra, bàn tay khẽ vuốt ve trên người cô.
Lâm Yến Vũ xoay người, đẩy anh ra một chút: “Em, em bị bệnh… Anh đừng dựa sát vào em quá, sẽ lây bệnh cho anh.” Tần Tuyển nở nụ cười, hôn lên mặt cô, hôn trượt xuống cổ cô, mút nhẹ một cái: “Tôi còn không biết, mang thai cũng bị lây nhiễm, có phải tôi bế cô ôm cô, tiểu tạp chủng trong bụng cô sẽ chạy sang bụng tôi không?”
Lời nói chậm rãi này của hắn gần như khiến cho Lâm Yến Vũ kinh hãi muốn ngất đi, hắn đã biết, cái gì hắn cũng biết hết! Thế nhưng hắn lại có vẻ mặt này, đáng sợ! Thực sự đáng sợ! Hắn sẽ làm ra chuyện gì đối với cô đây?